CHỈ MÌNH EM NHAN SẮC DÃ QUỲ


Không thể nào dừng chân đèo Mang Yang
Bởi dã quỳ vàng gọi mời phía trước
Lại không thể quay con đường đi ngược
Ngàn giọt mưa mùa chắn phía sau lưng

Ôm đàn ngậm ngùi gẩy khúc bâng khuâng
Nghe tiếng cồng chiêng chảy theo hơi gió
Tưởng Pleiku chỉ là nơi ở trọ
Nào ngờ đâu dây nhớ thắt cõi lòng

Nhớ người Jarai đóng khố chân không
Thiếu nữ Bana ngực trần ra suối
Rẫy ngô xa làm thương thêm đắm đuối
Lạ mà quen mùi khoai nướng Lệ Cần

Có nỗi nhớ nào dẫn đến Phú Nhơn
Vào Đức Cơ đưòng xa sầu chia nửa
Bụi rắc qua song xé lòng mắt đỏ
Rừng dã quỳ chờ gió đẩy bay lên

Em một mình và chỉ một mình em
Một nhan sắc mềm lòng ai gặp gỡ
Về cao nguyên gở ra chùm sợi nhớ
Thấy còn y nguyên cánh áo lụa vàng

Thôi đành độc hành vượt dốc Mang Yang…!


Trần Kiêu Bạc